Giọt nước mắt khô cứng thành hạt cát
Bám khóe mi, cộm nhói cả thời gian
Những nỗi đau nén không thành tiếng khóc
Vỡ tiếng cười, buốt ngược lại vào trong
Ly cà phê đắng như là thù hận
Chát chén trà khổ tận chẳng đường ra
Ngước nhìn lên đáy mắt hằn tia đỏ
Tâm trí buồn như giun xéo quằn đau
Kề cạnh bên muôn ngàn trùng xa cách
Khóc không thành, cười cũng vỡ không ra
Lửa rực lòng vẫn là băng giá lạnh
Trần trụi đời giọt nước mắt cứng khô